rong những ngày quay đít với cuộc đời, sáng ngủ dậy hoài nghi sự tồn tại của chính mình. Quý vị làm gì?
Nếu có 1 lần nào đấy quý vị ngồi xuống, lấy giấy bút, gạch đầu dòng những “hành vi xấu”, “thói quen tệ” để nhận diện lại chính mình trần trụi như thể đang thú tội với antifan club thì hãy đọc tiếp bài viết này!
Khi đã viết xong black list của chính mình, chắc hẳn quý vị sẽ muốn thay đổi nó. Self helf gọi là “vượt qua chính mình”, “chiến thắng chính mình” đó!
Nhưng, tất nhiên, vấn đề luôn ở chữ “nhưng”. Làm quái gì có chuyện chúng ta hoá vàng được black list. Mỗi gạch đầu dòng là 1 hòn đá tảng đè thẳng vào mặt mỗi người.
Tuổi đôi mươi chúng ta sẽ nghĩ việc đọc hết 3 quyển sách 1 tuần là điều quan trọng. Nhưng rồi đến 1 ngày chúng ta sẽ thấy, việc nghiền ngẫm 1 trang giấy có khi phải 3 năm chưa chứng nghiệm. Và chúng ta chỉ mong hiểu được trang sách ấy trong 3 tháng, nửa năm là quý lắm rồi!
Black list càng ngày càng dài và càng phức tạp đến nỗi bóc hết các lớp trưởng thành của quý zị, để chòi ra 1 đứa trẻ 17 tuổi quay quắt vì những dự định mà không ai lắng nghe, chòi ra 1 đứa bé 13t bắt đầu dậy thì trong hoang mang không ai chỉ dạy, chòi ra đứa trẻ 7t bắt đầu học đọc nhưng không có quyển sách nào, chòi ra 1 đứa trẻ 4 tuổi chẳng dám khóc vì không ai dỗ, chòi ra 1 đứa trẻ 1 tuổi đang vật vã với từng bữa ăn mà chẳng hiểu vì sao mình phải ăn.
Có khi nào, trong hành trình chỉnh sửa chính mình, khi vật lộn với những black list mà quý vị chợt nhận ra những bế tắc trong cảm xúc, những khiếm khuyết trong hành vi, những tệ hại trong thái độ mà không có cách nào thay đổi không?!?
Ai cũng có những góc nhỏ của mình!
Có người coi đó là cái chân đau, và như cụ Nam Cao từng viết, “Một người đau chân có lúc nào quên được cái chân đau của mình để nghĩ đến một cái gì khác đâu? Khi người ta khổ quá thì người ta chẳng còn nghĩ gì đến ai được nữa. Cái bản tính tốt của người ta bị những nỗi lo lắng, buồn đau ích kỷ che lấp mất…”
Và cũng có người coi đó là đôi cánh, như Britney Spears.
Lại có những người thấy đó là chuyện móng tay, thứ người ta quan tâm là cái móng nhà.
Cái chân, đôi cánh, hay cái móng tay ăn vào 1 phần ADN mà chẳng mấy ai để ý.
Thế nên, với con Thỏ “black list” từng là cái chân, cũng có khi là đôi cánh, cũng có lúc như móng tay. Nhưng trên hết nó không bao giờ được là 1 phần ADN.
Có thể quý vị đã bắt gặp Ts.Đặng Hoàng Giang với công trình về người trẻ trầm cảm, hay 1 đống quảng cáo của mẹ Đỗ Nhật Nam, bà Phan Hồ Điệp dạy con EQ, các khoá coaching cha mẹ vì những căng thẳng với con cái không thể giải quyết…
Nuôi con như phóng xe trên cao tốc nhiều ngã rẽ, bốc nhầm đường muốn quay lại là thí mẹ luôn. Đã thế cứ đi được vài bước lại có hàng loạt biển chỉ dẫn kèm với đường rẽ ngay dưới tay lái.
#phổ_cập_nuôi_con_sữa_mẹ không phải là con đường cao tốc đúng đâu, nó mới chỉ là điểm xuất phát đúng. #nuôi_con_0đ mới chỉ là 1 chặng nhỏ. Cả đến #y_học_toàn_diện cũng mới chỉ là hành trang cho sức khoẻ của con.
Thế nhưng thân làm bố mẹ, giỏi lắm thì quý vị cũng chỉ đi trọn vẹn với con 1 năm đầu tiên. Đã thế lại còn muốn ăn bớt. Và hi vọng vào dăm ba khoá học chữa lành. Hehee… wonder week, khủng hoảng lên 2, lên 3, khủng hoảng mẫu giáo, dậy thì, 20-30-40 – mãi mãi luẩn quẩn trong “khủng hoảng làm người” mà thôi
P/s:
Happy birthday , cho hành trình viết lại ADN và chữa lành cái chân đau, để chắp cánh kiếm cái móng nhà